Ngày 17/1, Luật sư Đặng Đình Mạnh viết trên trang cá nhân của mình “Ngỏ vài lời với các anh chị của 15 đài truyền thông bị buộc chấm dứt hoạt động”.
Thoibao.de giới thiệu bài viết này đến quý khán thính giả, nội dung như sau:
Trong số 15 đài truyền thông vừa bị chính quyền buộc chấm dứt hoạt động, với lý do thực hiện chủ trương tinh giản bộ máy chính quyền, thực hành tiết kiệm, chống lãng phí. Hóa ra, lại có những đài không hoạt động bằng ngân sách quốc gia, mà họ hoàn toàn tự thu, tự chi, tự chủ về tài chính.
Vậy thì, việc hoạt động của họ đâu có ảnh hưởng gì đến ngân sách quốc gia để mà phải tinh giản?
Tôi muốn hỏi các anh chị làm việc trong số những đài truyền thông không hoạt động bằng ngân sách, nhưng bị buộc chấm dứt hoạt động như sau:
- Hoạt động truyền thông của anh chị có đúng đắn không?
- Hoạt động truyền thông của anh chị có hợp pháp không?
Nếu hoạt động truyền thông của anh chị đúng đắn và hợp pháp, có nghĩa là, việc “bức tử” đài truyền thông của các anh chị là bất công và bất hợp pháp? Thế thì, tại sao các anh chị lại chấp nhận sự chịu đựng bất công đó một cách hết sức thụ động?
Chính quyền, nhân danh gì đi nữa, suy cho cùng vẫn phải hành xử theo pháp luật. Trong khi đó, quyết định buộc các đài truyền thông chấm dứt hoạt động lại không căn cứ theo quy định pháp luật nào cả, mà lại căn cứ vào chủ trương không liên quan đến đài truyền thông của các anh chị.
Chưa kể đến việc, những việc các anh chị đang thực hiện quyền tự do báo chí, vốn đã được Hiến pháp Việt nam thừa nhận bảo hộ.
Các anh chị đều là những người có hiểu biết trong xã hội. Thế nhưng, quyền của các anh chị bị tước đoạt bất hợp pháp, lợi ích của các anh chị bị xâm phạm bất công… mà các anh chị chỉ biết than khóc với nhau là sao?
Than khóc là sự bất lực dành cho người dân thiếu hiểu biết, thấp cổ, bé miệng… chứ sao lại là các anh chị, những người làm truyền thông lọc lõi, tuổi nghề gần 2 thập kỷ?
Tôi biết, “Thẳng mực tàu, đau lòng gỗ”, nhưng vẫn cần phải nói thẳng thắn để các anh chị hiểu rằng, mình đã làm khán giả thất vọng như thế nào, khi trước nay vẫn tưởng các anh chị mạnh mẽ, vì là những người làm truyền thông. Thậm chí, Truyền thông Cách mạng.
Hóa ra, chỉ là sự thậm xưng thôi sao?
*********
Bình luận dưới bài viết của Luật sư Mạnh, nick Hoang Tran mỉa mai:
“Các đài này chẳng qua cũng là tay sai của Đảng thôi. Khi không còn hiệu quả nữa thì dẹp. Ở chế độ độc tài Cộng sản, báo chí độc lập còn chưa có, thì làm gì có truyền thông độc lập.”
Nick Quang Tran đánh giá:
“Đại đa số anh chị em trong đài rất hãnh diện khi mình làm ở đài truyền hình VTC, đó là sự dễ dãi trong suy nghĩ, mà quên mất mình đang phục vụ ai, ai là ông chủ thực sự của mình, bài học bà Cát Hạnh Long kia mà vẫn còn chưa học được hay sao.”
Nick Tuoitho Dudoi cho rằng:
“15 cái đài này ngày nào cũng phát hình phát thanh ra rả lý luận, chính sách của Đảng và nhà nước. Có ai dám đứng ra phản biện hay phản ánh hiện thực xã hội – những điều nhức nhối mà đau đớn lòng không. Ví dụ, hiện nay, hầu như chỉ 1 hay 2 tờ có những bài đi nhẹ nói khẽ về 168, chứ chưa có 1 bài nào chính thống phản đối.”
Nick Chánh Hoàng châm chọc:
“Nhà báo Xã hội Chủ nghĩa mà, bản thân mình gặp phải bất công cũng chỉ dám ôm bụng khóc thầm thì trông mong gì ngôn luận cho xã hội.”
Nick Nguyễn Văn Tài nói thẳng:
“Mấy anh chị VTC này đành đứng khóc hu hu thôi, chứ chả dám làm gì đâu, vì họ dư sức hiểu nhà tù và bạo lực Cách mạng là gì! Manh động là nó dẹp yên trong 30 phút, còn nhanh hơn vụ Đồng Tâm.”
Thu Phương – thoibao.de